Qua năm tháng, người phụ nữ tích lũy vốn sống, từng va vấp, từng tổn thương, từng hạnh phúc. Những trải nghiệm đó tôi luyện họ trở thành người biết lắng nghe, biết điều tiết cảm xúc, và đặc biệt là biết nhìn sâu vào bản chất sự việc — điều mà giới
Tuyết không phải người phàm, mà là một “trạm nối” giữa hai thế giới – nhân gian và huyền giới. Mắt cô tuy mù, nhưng tâm nhãn lại sáng rực. Cô nhìn thấy những đường chỉ đỏ rối rắm trên người Master Chen – những sợi chỉ nối ông với quá khứ, hiện tại,