Chiến binh đường phố không thể tồn tại đơn độc. Họ cần sự nhìn nhận từ xã hội, sự hỗ trợ từ chính sách, và sự đồng hành từ cộng đồng. Những mô hình như “quán cơm 2000 đồng”, “siêu thị 0 đồng”, “nghệ thuật cộng đồng” không chỉ là sự cứu trợ vật chất
Cướp biển thời kỳ này thường hoạt động dưới dạng các nhóm tự trị, không chịu sự quản lý của bất kỳ quốc gia nào. Họ xây dựng hệ thống luật lệ riêng (ví dụ như Bộ luật cướp biển), tổ chức chia chiến lợi phẩm công bằng và thậm chí bầu ra thuyền trưởn