Không thể không nhắc đến bài thơ “Ánh trăng” của Nguyễn Duy – một thi phẩm nổi bật khắc họa hình ảnh trăng như nhân chứng của quá khứ. Ánh trăng trong thơ ông không chỉ là thiên nhiên mà còn là bạn tri kỷ, là ký ức của những ngày gian khổ:Miền Tây
Người chết không còn ở lại, nhưng ký ức về họ thì sống mãi. Thông qua lễ giỗ, thắp nhang, kể chuyện, đặt tên cho con cháu, con người gìn giữ linh hồn của người đã khuất bằng tình yêu thương và niềm tin. Đó là “vương quốc của người chết” tồn tại tro